Tháng 9

04/09 19:00: DOWN

Tri thức nó mang lại cho tôi sự cảm giác, đê tôi giữ vững được tinh thần mình đã luôn tầm thường thế nào. Mỗi lần tôi tiếp xúc một điều xấu, một hành động xấu, suy nghĩ xấu, tôi dùng một bài hát tên River flow in you để làm sạch lại mình, nhưng có lẽ bây giờ tôi đã nhờn thuốc, nó không mạnh như liều đầu tiên.

Có những lúc tôi học nhiều, học, tôi ghét từ này, học là gì chứ, học chả có một chút gì sáng tạo, tôi đoán từ tôi cần dùng là tìm hiểu nhiều, chỉ có trể con 12 năm mới dùng từ học thôi, sau đó chẳng có ai bắt bạn phải học thêm bất cứ điều gì, muốn biết gì, muốn biết gì thì tự tìm hiểu, nghiên cứu.

Nhưng tôi đang nói có nhiều lúc tôi tìm hiểu nhiều, lần gần đây nhất là bao giờ ? 

Những chấm màu xanh là những ngày tôi mở máy tính, việc duy nhất tôi làm khi mở máy tính chỉ là học. Thật sự, đã có lần sau nhiều đêm thức khuya bài vở, làm bài tập lớn, làm nghiên cứu khoa học, tôi đã tự chụp ảnh mình lúc đấy, tôi muốn biết điều khác biệt trên khuôn mặt của một thằng khờ và một thằng biết mình khờ sẽ như thế nào, tôi thích cái cảm giác tri thức nó mang đến, ung dung, tự tin, tràn đầy suy nghĩ.

Thế còn giờ, tôi đang lao dốc, đúng nghĩa của từ này, suốt tháng hè vừa qua, tôi tìm hiểu về Thuật toán một cách chậm chạp như một con ốc sên, tôi mua cả Kindle để xác định nghiêm túc với học hành, tôi nâng RAM để xác định nghiêm túc với học hành, nhưng hình như thế là chưa đủ, bản thân tôi, dường như, nó đã trở nên lì lợm rồi.

Tôi còn nhớ có ngày tôi mở điện thoại 5 phút mỗi ngày, giờ giật mình nhận ra con số lên tới cả 7-8 tiếng, điều đó cũng bình thường nếu không phải là chỉ để nhắn tin, đúng vậy, tôi cứ tưởng tâm trí mình được thảnh thơi, cho đến khi tôi dính vào chuyện yêu đương duy lí nhã kì, tôi có 2 mũ n-1 lý do để không làm điều ấy, chỉ có một điều có làm, thế mà tôi chọn duy nhất 1 điều ấy. Tôi luôn thắc mắc tôi điều khiển tôi hay con người tôi điểu khiển tôi, sự tập trung để điều khiển chính mình nó giống như thế nào ấy nhỉ, bạn chỉ cần hơi lơ là một chút, bạn mất kiểm soát nó luôn.

Tôi đang tìm lại cảm giác đó, một cảm giác tôi luôn thèm muốn mình đứng trên nó mãi mãi, nhưng khó quá, không phải bởi thế giới này, mà là bởi chính tôi.

Tôi muốn em ấy đừng nhắn tin nữa với tôi, đừng nói điều gì khiến tôi vui cả, bởi tôi lỡ thương em ấy rồi.

Tôi cần hàm cân bằng lại mình như phép xoay cây trong cây đỏ đen sau mỗi lần thêm phần tử mới, làm hết bài tập về nhà không phải là giải pháp nữa rồi, tôi cần tìm hiểu một công nghệ mới, chỉ điều ấy mới giúp tôi tìm lại chính con người mình thôi, và tôi sẽ tìm hiểu về Deep Learning !

[Cập nhật] 04/09 22:10 : Tạm biệt em !

Như một chương trình sẽ kết thúc khi gặp lệnh Return, anh vừa trả về lệnh Return với em, anh xin lỗi khi anh lại là người được quyền trả về, mối quan hệ của mình mới và không rõ ràng, anh không tính toán được nghiệm nó sẽ giao nhau ở đâu, thế nên anh tạm biệt em, thời gian sẽ làm cho anh cân bằng được thôi, nhưng lỡ thương rồi, cảm ơn và tạm biệt, âm thầm chúc em. 

[Cập nhật] 05/09 15:36: Holly Crap 

Tôi không muốn chửi thề trong cái blog đầy thiêng liêng này nó mất đi quan điểm vốn có tôi đã xây dựng từ trước tới nay nhỉ, nhưng thế q.u.á.i nào tôi lại nhắn tin với em ấy khi em ấy nhắn với tôi trước rồi, nhưng Stephen Hawking mất cả đời để tìm ra một thuyết vạn vật, một công thức có thể giải đáp mọi câu hỏi trên thế giới này, tôi cũng tôn thờ tưởng sẽ có một thuật toán giúp ta có thể hành xử trong bất cứ tình huống nào dựa trên SWOT hay CBA, nhưng không, cuộc đời vốn linh động (unique), không có thứ gì là cố định cả, tôi đã xác định lại tôi cần làm gì với cô gái kia, thống nhất lại mối quan hệ này, set chỉ số quan tâm của tôi ở mức vừa phải, tôi sẽ lại là chính tôi thôi. Huza. 

05/09 22:03 : Tha hóa

Trong một ngày hết sức rảnh rỗi do không làm được bài, tôi tình cờ đọc lại mấy tin nhắn cũ của một người từng rất quan tâm đến tôi hồi cấp 3, tôi rất tôn trọng tình cảm của bạn ấy, à mình kể rồi đấy, nhưng không nhớ ở bài viết nào. Nói tóm lại là mình rất thẳng thắn từ chối tất cả lời tỏ tình như vậy, không phải là lạnh lùng, ở đây, đã không có tình cảm thì càng dứt khoát càng tốt cho cả hai, quá trình này càng kéo dài sẽ làm cả hai đều mệt, nhưng thôi, đây không phải nội dung của cái tiêu đề này.

Đọc lại tin nhắn với bạn ấy và một số em gái khác, tôi nhận ra, có một điểm chung đó là tôi luôn ở trong trạng thái Binary, chỉ có 0 và 1, không có phân vân, dường như tôi chẳng cần và chẳng thèm nghĩ đến bạn gái bạn trai yêu đương gì cả ! Một cách dứt khoát mà nói tôi thấy mình thật tự do hồi đấy, chả biết cuộc đời xô đẩy thế nào mà 2 năm đại học lại khiến đầu óc tôi thay đổi nhiều điều, là do cơ thể hay suy nghĩ đã dần bị những đứa bạn bè xung quanh điều khiển, tôi dần khao khát được yêu, tôi cũng không hiểu chính mình giờ nữa, thật tầm thường, tôi không muốn nói tình yêu là tầm thường, tình yêu là thứ vĩ đại nhất thế giới này, khi yêu cùng nhau, chúng ta có thể cân bằng mọi thứ. Điều tôi nói ở đây là những thứ tình cảm nửa vời, có phần ích kỉ, không thể nào vừa nhìn thấy một cô gái mà đã thích người ta được, yêu nhau là một quá trình tìm hiểu lâu dài, trao đổi chéo nhau về tính cách, sở thích để xem có bị xung đột không. Tôi không muốn nói điều này, nhưng có lẽ 2 năm qua tôi đã đi lùi trong suy nghĩ đến hành động, sự thật là như thế rồi.

Tôi thấy nhớ tôi hồi xưa, cực kì. Vẫn có khát khao, yêu đơn phương một mối tình nhưng chờ đợi như cái bài thơ này nè:

    Ta đợi em và mùa thu cũng đợi

    Em dấu ta sau nụ cười chợt vội

    Ta dấu ta mưa lá ngang lời

    Có điều gì em dấu ở vành môi

    Vành môi mảnh như trăng chiều cả thẹn

    Đêm rèm buông em đừng níu nắng

    Đừng thả giọt buồn lơ lửng hóa heo may

                                                    Đ.V.H.N

(Tiện thể nói luôn là máy Ubuntu của mình mới nâng RAM nên gõ phím bay tóc luôn..)

Thế đấy, tôi sẽ kết thúc bài viết này như một sinh viên năm 3, bao nhiêu việc còn phải làm thời là sinh viên nữa, người ta bảo hãy cứ cố gắng và kiên trì rồi ý tưởng nó sẽ đến, tôi sẽ cố duy trì 2 vế đầu tiên, không có cơ hội cho những thứ phù du nữa rồi. Cảm ơn cô gái ấy, cảm ơn những dòng tin nhắn của tôi 2 năm trước, tôi tôn trọng cả 2 điều. 

5/9 23:08: Chào tháng 9

Quên chưa chào tháng 9, đầu tháng toàn những bài notes nhảm. Nhưng vừa có một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu mình, mình sẽ gõ ra nhanh đến nỗi nó bay mất. Đó là dựa vào bài River flow in you, trôi theo dòng nước, đúng rồi, mình đã nhầm, mình không nên chờ đợi ai đó điều gì cả, thuận theo lẽ tự nhiên, cái mình chờ đợi là một bản thân mình tốt hơn ngày hôm qua, trời ơi mình đoán tốc độ gõ phím lúc này của mình tầm 100 từ một phút, thật tuyệt vời, như được khai sáng vậy, mình sẽ không chờ đợi bất kỳ điều gì hay mong đợi bất kể điều gì từ ai đó. Đấy chính là vấn đề của mình, và hôm nay problem đã có solution. 

Mình đoán mình sẽ hơi vô tâm khi không chờ đợi điều gì từ ai cả, nhưng thôi, mình không chờ đợi và mong chờ điều gì.

6/9 08:56: The Zen of Python

Từ C/C++ sang Java, hoàn toàn trôi chảy, từ Java sang Python, bỡ ngỡ ngay từ đầu. Python là một ngôn ngữ phải nói là rất hiện đại, không thể tư duy như kiểu C/C++ hay Java mà áp dụng vào Python. Khi bạn mở Terminal gõ python, tiếp theo là import this, sẽ xuất hiện bài thơ The Zen of Python, đó là châm ngôn và triết lý của ngôn ngữ này:

Beautiful is better than ugly

Đẹp đẽ tốt hơn là xấu xí

Explicit is better than implicit

Rõ ràng tốt hơn là mơ hồ

Simple is better than complex

Đơn giản tốt hơn phức tạp

Complex is better than complicated

Phức tạp tốt hơn rắc rỗi

Flat is better than nested

Bằng phẳng tốt hơn là lồng ghép

Sparse is better than dense

Rải rác thì tốt hơn dày đặc

Readablitity counts

Tính dễ đọc rất đáng lưu tâm

Special case aren't special enough to break the rules

Trường hợp đặc biệt cũng không đủ để phá vỡ các quy tắc

Although praticality beats putity

Dẫu cho tính thực dụng đánh bật tính thuần túy

Errors should nerver pass silently

Lỗi đừng bao giờ lặng thing bỏ qua

Unless explicitly silenced

Trừ khi bắt nó câm lặng một cách tường minh

In the face of ambiguity, refuse the temptation to guess

Khi đối mặt với mơ hồ, hãy từ trối cám dỗ của việc suy đoán

There should be one-- and preferably only one --obvious way to do it

Nên có một và chỉ có một cách để làm điều đó

Although that way may not be obvious at first unless you're Dutch

Mặc dù cách đó ban đầu có thể không hiển nhiên, trừ khi bạn là người Hà Lan

Now is better than nerver

Bây giờ thì tốt hơn không bao giờ

Although nerver is often better *right* now

Mặc dù không bao giờ thì thường tốt hơn ngay bây giờ

If the implementation is hard to explain, it's a bad idea

Nếu khi thực hiện mà khó giải thích, đó là một ý tưởng tồi

If the implementation is easy explain, it may be a good idea

Nếu khi thực hiện mà dễ dàng giải thích, nó có lẽ là một ý tưởng tốt

Namespaces are one honking great idea -- let's do more of those!

namespaces là một ý tưởng rất chi vĩ đại, hãy làm  thế nhiều hơn !

06/09 21:32 Thử thách đọc thuộc Truyện Kiều

11/09 20:40: Tự sự: Trước tiên hắn không phải là một H.A.C.K.E.R

Hacker là ai, hắn biết đến định nghĩa Hacker từ một clip trên kênh VTC2 năm lớp 6 dài khoảng 5 phút, đại khái nói Hacker là những người hiểu rõ về một hệ thống nào đó và luôn tìm cách nhìn ra điểm yếu của nó, và hắn còn nhớ clip đấy nói cụ tổ của khái niệm Hacker là Ron, một người đã tìm ra cách copy các đĩa DVD chính thành các bản sao khác nhau.

Lần đầu tiên hắn hack một cái gì đó cũng khoảng thời gian đó là Crack phần mềm IDM (tất nhiên bằng tool tự động), vẫn nhớ đã nhảy cẫng lên khi nó thành công. Thực sự thế giới của hắn trước năm lớp 6 trả có gì biết về công nghệ thông tin, hắn còn nhớ hồi lớp 1 hắn cứ thắc mắc với chị là sau này nếu mà có máy tính chỉ cần vào Google gõ phim Ván bài đen tối tập cuối là mở được à, tất nhiên là chị hắn gật đầu, những ngày đầu tiên tiếp xúc với máy tính hắn cũng chỉ biết nghe nhạc, xem phim, chỉ buồn cười khi tải một bài hát trên Zingmp3 chị hắn và hắn phải đi hỏi những người có máy tính trước đó xem tải có bị mất tiền không, đại kiểu như cuối tháng nhà mạng đến đòi tiền thì bây giờ biết phải làm sao ??? Thật buồn cười, sau này hắn đã bẻ khóa biết bao phần mềm, bao nhiêu phiên bản window, leak được bao nhiêu khóa học, tất nhiên là trước năm 18 tuổi rồi. 

Cũng dạo mới đó, hắn tham gia vào diễn đàn ZingMe vì theo đuổi một cô gái, trời, tình yêu con nít ý mà, thế mà từ cái tình yêu nhỏ bé đó hắn bắt đầu biết gõ tiếng Việt có dấu và càng ngày gõ càng nhanh, hắn bắt đầu nhớ về một cái đĩa DVD hắn xem của chị khi chạy có hiện tên chị hắn trong Tivi, hắn bật cười khoái trá và bắt đầu hỏi Google như một người thầy, và đến bây giờ hắn đã search google lên một cái đẳng cấp hoàn toàn khác thời đó rồi, đúng là thành nhớ Google, bại nhờ Google ý. Quay lại câu chuyện CD, hắn bắt đầu tập tành chép Video vào CD trắng mà mẹ hắn mua cho, dần dần, hắn biết làm ra Video rồi chép vào CD bằng Movie Marker phần mềm có sẵn trên Window 7, rồi Proshow Producer, rồi Adobe Premiere, và cuối cùng là hắn kết thúc sự nghiệp làm clip với After Effect và 3DMax, hơi lạc đề một chút, cũng bởi cái tình yêu nhỏ bé, người hắn thích dù có máy tính trước nhà hắn cả vài năm bắt đầu thấy hắn tài năng, và hắn cũng tưởng vậy, hắn bắt đầu tìm hiểu sâu hơn vào các khái niệm, và kỉ thuật, chỉ với người thầy Google, dần dần, hắn biết tạo Fishing, một kĩ thuật Social Hacking hết sức đơn giản nhưng với sự ngây ngô của cộng đồng tin học thế hệ trẻ Việt Nam hồi đó, mãi đến tận lớp 10 hắn vẫn còn lừa được khối người giao cho hắn mật khẩu của vô số tài khoản chỉ với hình thức đấy, hắn bắt đầu cũng tìm hiểu về tạo mã độc, tất nhiên chưa thể tạo được, hắn chuyển sang dùng Facebook sau đó, thế giới Facebook thì khốc liệt và không trong lành như Zingme, hắn đã được phong là thần khi bạn bè nhờ hắn lấy tài khoản của người yêu, của bạn bè để trêu ghẹo, vâng, chỉ với Fishing thôi đấy. Sau đó, hắn cũng có chiến công deface một số trang web bằng một số lỗi củ chuối hồi đó như SQl Injection, XSS, một số trang cũng lớn đó, độ PR lên tới 3 mà còn tệ, trong đợt Malaysia đánh cổ động viên Việt Nam, thực sự hắn cũng là thành phần tham gia tấn công một số trang web nước bạn rồi còn đặt cái file âm nhạc Việt Nam ơi vào mấy trang đó, hắn còn tìm ra lỗ hổng của một nền tảng học trực tuyến mới thành lập, lấy tất cả khóa học trên trang đó, rồi hắn bắt đầu tìm hiểu về lập trình, hắn thành lập một trang web chạy trên nền CMS Wordpress, từ đó, hắn học được thêm bao nhiêu skill mà sau này vào đại học vẫn khối bạn ghen tị như SEO, SEM, viết bài, Youtube video thì hắn kiếm được 50$ rồi bị khóa tài khoản, hắn cứ tưởng với đà lên như thế hắn sẽ mua được cả máy ảnh cơ, nhưng không, Youtube ngăn chặn máy ảnh của hắn. Rồi hắn SEO từ khóa lên cả TOP 3 tìm kiếm Google, song song với việc phát triển trang Web nhảm và được bạn bè khắp nơi hâm mộ, đồn ầm kể cả không biết hắn hắn bắt đầu học lập trình PHP, tự ra ngân hàng đóng tiền, kí giấy tờ cá kiểu để đăng ký học, cả trung tâm đều ca ngợi hắn còn trẻ mà thế nọ thế kia. Với bản tính hiếu thắng, thời đó Facebook còn lỏng lẻo, nổi lên trào lưu khóa tài khoản nhau, và với google, hắn cũng tìm được cách khóa tài khoản của tất cả các đứa bạn gà mờ, cả khôi phục lại cho chúng nó nữa. Rồi hắn vào cấp 3, những năm tháng cấp 3 chán ngắt, chẳng có gì đặc sắc với hắn, hắn vẫn làm những việc đó, thi thoảng còn có bạn bè trường khác nhờ vả, nhưng trình hắn không lên nữa rồi, hắn đã dừng lại từ cái hồi lớp 9. Lớp 11 cũng vậy, chỉ là làm mấy cái Video và Slide theo phong cách bá đạo mà hắn search Google giỏi, đến giờ, hắn mỉm cười khi bạn bè hắn đã biết tại sao hắn làm đẹp được như vậy, nhưng giờ bạn bè hắn làm thì không ai tung hô nữa rồi. À, tự nhiên hắn quên kể cái lần hắn tự cài Win lần đầu lớp 8, hồi hộp lắm chứ, máy gì 2 win, tại hắn không format ổ cứng, rồi sau đó cài máy in nữa nè, nói chung, với máy tính, đến giờ hắn có thể tháo tung ra và lắp lại, thay thế cái nọ cái kia, hắn hiểu về máy tính đến nỗi đã từng muốn tháo ra ngâm nước xong phơi khô lắp lại cơ, thật sự nó vẫn chạy đấy nhé.

Lan man quá rồi, câu chuyện về hắn đến đâu rồi nhỉ, à, lớp 11, hắn được thầy dạy Tin vớt, vớt đúng nghĩa luôn vào đội tuyển Tin vì mấy bọn giỏi Toán nó vào Toán hết rồi, hắn được bạn bè giới thiệu với thầy là một cao thủ máy tính, thôi thì thầy thấy hắn nổi tiếng vậy kêu gọi vào đội, thế là với cái background tin học pascal lớp 8 chỉ biết if else và một khóa PHP chay hắn cũng gọi là biết hình dung xây dựng được một trang Web thế nào, hắn vào đội tuyển Tin, không ngờ, đam mê tin học lại trỗi dậy từ đó, hắn mừng rỡ khi hiểu được về vòng for, hắn trượt vào đội Quốc Gia năm lớp 11 chỉ vì đặt một biến đếm ở trong vòng for, và thằng được vào là thằng bạn ngồi bên đi thi cùng hắn, hắn tiếc mãi. Đến lớp 12 thì hắn ôn luyện hẳn hoi hơn, hắn đọc sách như đọc văn, hắn biết thuật toán chính là thứ làm nên nền công nghiệp này, hắn thấy bất ngờ và sung sướng khi cả cái hệ thống dẫn đường của Google mà hắn tìm đường lên thư viện Tỉnh hồi lớp 10 thực ra chỉ có hơn 10 dòng code Dijkstra làm nền là chủ yếu, cũng bởi sự rảnh đó, hắn bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về mã độc, cùng với cái giải Nhì tin (suýt Nhất, hắn chán một độ cho sự ngu si đó), hắn có thể cài mã độc vào máy tính bất chấp tường lửa. 

17 tuổi, hắn hack cả trường cấp 3. 

Cả 3 năm cấp 3 hắn sưu tập được một kho đồ sộ khoảng 3-400 tài khoản facebook của bạn bè, của nhà trường hắn, rồi hắn lần ra cả google nữa, cả tài khoản quản lý nhà trường nữa, đề thi, các kiểu, nói chung hắn có thể nói to hắn đã hack cả cái trường đấy, hắn sợ lộ, hắn không up nó lên Cloud, thi thoảng học Đại học hắn vẫn lôi ra ngắm nghía nó cho đến khi hắn cài Ubuntu và không đọc kĩ lời cảnh báo hồi nghỉ dịch Corona, thế là công sức 3 năm cấp 3 đi tiêu, hắn mất dần quyền lực thao túng ngôi trường đó, tất nhiên rồi, hắn đã quá 18 tuổi, hắn cũng không bao giờ làm chuyện đấy nữa được, nhưng hắn vẫn tiếc, thành quả một thời. 

Vâng, hắn không phải là một Hacker, không thể là một Hacker, giờ hắn vật lộn với Đại học và cứ nghĩ mãi về thời đó thật hào hùng, nhưng giờ đây, trong một buổi tối cũng gọi là mát trời hay là không nóng lắm, tâm thế sục sôi hắn lại quyết tâm tìm hiểu về thế giới ấy, không phải là để phạm pháp đâu nhé, hắn muốn hắn không phải là kẻ lỗi thời, hắn sợ sau này phần mềm hắn làm ra lại bị thẳng dở hơi nào đó search google giỏi hơn hắn hack, và hắn sẽ tìm hiểu về hack một lần nữa, chuyên sâu hơn, biết đâu sau này hắn sẽ thành Devops nhỉ, nhưng hắn hứa, hắn sẽ tự làm tool phục vụ mục đích của hắn, với kiến thức hắn sẽ học được. Vâng, hắn hứa, hứa !

14/09 21:49: Chí Phèo

Mình mới phát hiện ra Body Language và lời nói của mình thể hiện ra rất Chí Phèo, mình đoán mình đã hơi dễ dãi với bản thân trong các câu đùa và thể hiện, là do chưa có đủ kiến thức hay bản chất con người, dù sao mình cũng phải cải thiện, vì mình không phải là một diễn viên hài :).

15/09 14:26: Điềm đạm

Thoáng cái đã 15/09, kỳ này vẫn chưa có gì nổi trội, không biết bạn thân sẽ lì lợm đến bao giờ. Điểm đạm không phải là chủ đề của bài note này, điềm đạm là con người tôi luôn muốn vươn tới, chỉ vậy thôi. Nay đi cắt tóc, khoảng thời gian đó tôi suy nghĩ xem lát sẽ học gì, tôi phát hiện ra tôi chẳng biết học gì nữa cả, bởi khi có quá nhiều thứ cần phải làm thì tôi lại không biết bắt đầu từ đâu, tôi bắt đầu lại giờ thói quen cũ, như mỗi ngày phải đọc bao nhiêu trang sách, phải đi bao nhiêu bước, phải thế nào, nếu có nhiều thói quen tốt thì tốt thật, nhưng tôi không thể như thế này được nữa, đã sống thì phải có mục tiêu chứ, chỉ cố gắng được điểm cao để ra trường với cái bằng Xuất sắc là chưa đủ, tôi cần cố gắng hơn. Chỉ vậy thôi, thế đấy, nói chung là tôi tưởng tôi bận, tôi tắt điện thoại để tập trung học hành cuối cùng lại nhận ra mình chẳng học hành gì, đây là một vấn đề lớn của tôi. Tôi phải có một kế hoạch rõ ràng !

17/09 13:40: Cũng lâu rồi không tự nói với chính mình trên Window

Sau một thời gian dùng Linux thì mình đã bị nghiện Linux, tiện kể về cái hay của Linux như là mọi thao tác đều có thể dùng bằng lệnh, cài phần mềm bằng lệnh, tắt máy bằng lệnh, mở mọi thứ bằng lệnh, khi dùng Linux, thực ra là đang sống trong một cái màn hình đen tên là Terminor, mình không chê Window, nhưng khi mình muốn cài một phần mềm nào đó, đầu tiên mình mở Google, gõ tên phần mềm, đi vào trang nhà phát triển, tải nó về, cài đặt, cài xong thì .. bẻ khóa, còn đối với Linux, bạn chỉ cần gõ sudo apt-get install tên phần mềm, khi mình muốn cài nhận diện khuôn mặt cho Camera máy tính, mình chỉ đơn giản gõ sudo apt-get install howdy, thế là máy mình đã có nhận diện khuông mặt ngầu chứ không phải phụ thuộc vào Window Hello của Microsoft, nói chung rất vui. 

Điểm hạn chế ở Linux đối với mình là các phần mềm của Adobe, và đôi khi, yêu cầu làm báo cáo bằng Word thì Libreelec office của Linux không đủ mạnh, còn lại.

Về hiệu năng, mình đánh giá Linux tốt hơn Window, không phải ở khoản tối ưu, mà là các trình chạy ngầm, vì dù sao, Window cũng là một hệ điều hành thương mại, họ có những phần mềm chạy ngầm phục vụ cho mục đích riêng của họ, và điểm mình không thích ở Window đó là sau một khoảng thời gian dùng thì máy sẽ đơ đi do file rác rất nhiều, mình chưa từng trải nghiệm cảm giác đơ máy trên Linux, bật máy đợi khởi động là dùng luôn, không phải chờ máy lấy đà ...

Về bảo mật, Linux được dùng nhiều cho các máy server, dù không chuyên nhưng nhìn cách phân quyền của Linux thì an toàn hơn Window rất nhiều, cũng không thể trách Window, những tính năng này trên Window cũng có, nhưng không phải là mặc định, bởi đối tượng Window hướng đến là người dùng phổ thông, còn người sử dụng Linux lại là các nhà phát triển.

Tạm viết vài điều vậy đã, à còn, mình đang dùng Chrome gõ blog, mình thấy cảm giác thật sự tệ khi mình gõ thực sự rất lag, không hiểu Window đang chạy ngầm những gì ..

Quay trở về nội dung chính của bài viết này, chả nhẽ mình lại đặt ra câu hỏi tôi là ai, thật buồn cười, vì đó là câu hỏi lớn, câu hỏi cả đời, đôi khi, bản thân mình hay mình làm bản thân thất vọng, sự chậm chạp sẽ kéo người ta xuống nhanh bằng các thói quen, luồng suy nghĩ xấu, nhanh đến không ngờ, thực ra có quá nhiều suy nghĩ trong đầu và giờ mình cũng không biết viết gì, có lẽ, nên định hình lại blog này không phải là một cuốn điện tử, và mình đã định hình lại, từ giờ trở đi, blog này chỉ toàn những bài notes về cách mình nhìn nhận trong quá trình theo đuổi lập trình, một số bài viết về khoa học vui nhộn, kinh nghiệm nho nhỏ của bản thân.

Huza !

23/09 21:14: Mind

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hiểu về Norm Regularization

Những thuật toán nền tảng trong lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence I)