Đây là lần cuối tôi viết một bài đăng bằng tiếng Việt
Không tính những bài tôi đã viết nháp ra sách, đây sẽ là bài viết cuối cùng tôi sử dụng tiếng Việt để thể hiện suy nghĩ, tư duy của mình.
Tôi không ghét tiếng Việt, vấn đề không phải là ngôn ngữ đất nước của tôi, mà vấn đề là cách tôi tư duy trong đầu. Bởi tôi đã thấy, và hiểu được những người có khả năng điều khiển tiếng Việt đạt đến mức phù thủy của ngôn từ theo nghĩa rộng nhất của từ này, nói thêm là tôi chỉ buồn cười khi nghĩ về cái biệt danh "phù thủy của ngôn từ" lại được đặt cho một cái lão nhà văn Việt Nam chỉ biết dùng từ điển Hán Việt để miêu tả cảnh sông núi mà trong mắt tôi, người tài hoa nhất là người dùng những gì đơn giản nhất, câu từ tự nhiên nhất để tạo nên một bài viết đỉnh cao, bởi Trịnh Công Sơn không hề dùng hợp âm màu trong những ca khúc của mình mà vẫn đi vào lòng người theo cách tự nhiên nhất, tôi lại muốn nói thêm là nhiều người thấy nhạc Trịnh Công Sơn hay nhưng không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó, vô thức mách bảo họ thấy hay.
Quay trở lại bài viết, tại sao lại là tư duy của tôi, vì tôi muốn khi nhìn lại, tôi phải là người-có-cái-gì-đó, tôi không muốn trống rỗng, điều tôi cần là sự tự tin của sức mạnh, của tri thức, bởi suy cho cùng, tôi cũng chỉ là con người, nhưng tôi muốn tôi là một con người có giá trị, nói thật, tôi thích cái cảm giác của sự thông thái, khi một con người đạt đến cảnh giới tập trung hoàn toàn sức mạnh của não bộ, cảm thấy mình tuyệt vời và bá đạo, chỉ cần tưởng tượng tôi sẽ phản ứng như thế nào trước một câu nói xúc phạm của người khác khi tôi tư duy theo kiểu của những người thông thái, áp dụng thuật toán để giải quyết tình huống, cảm giác và đối xử với mọi thứ theo cách từ trên cao nhìn xuống thì thật là tuyệt vời.
Tri thức nó sẽ mang đến cho tôi điều đó.
Tri thức nó mang lại cho tôi cảm giác, sự tự tin và đúng đắn, một suy nghĩ có thể kiểm soát trong đầu. Tôi chưa thể và không biết nói nhiều về tư duy trừu tượng của con người bắt đầu từ đâu, tôi chỉ biết rằng khi nhìn lại lịch sử thì loài người luôn tiến hóa. Con người từ vấp ngã để mà tiến bộ lên, từ kinh nghiệm để phát triển năng lực bản thân, nhưng có những thứ vốn dĩ không thể nhìn lại dù một lần, cái đỉnh cao của con người không phải là một người từng trải, đâu ai trải hết được những vấn đề trong một cuộc đời, đỉnh cao của một con người phải ở sự linh hoạt, nhưng trước khi hướng đến sự linh hoạt, một đẳng cấp cuối cùng của cách xử lý, tôi tin rằng ta phải làm đúng đã, tư duy như một cái máy, áp dụng SWOT, CBA nếu có thể vào mọi quyết định. Sau cùng, nó sẽ khiến chúng ta đỡ hối hận hơn cho mọi quyết định trong cuộc đời.
Tôi luôn thắc mắc bản thân con người chỉ là một con người, hay là từ hàng nghìn hàng triệu tỉ ghép lại thành một cơ thể sống, liệu chúng ta có phải là một cá thể siêu độc nhất, hay đơn giản chỉ là sự kết hợp lại thành một siêu tổ chức, siêu cơ thể, mà mỗi quyết định chúng ta đưa ra là một giá trị trung bình, một quyết định không phải là hoàn hảo. Nếu thắc mắc lâu hơn, tôi sẽ hỏi, bạn sở hữu bao nhiêu phần trăm của cơ thể mà bạn gọi là chính mình ?
Như tôn giáo vậy, ta tự đặt ra niềm tin cơ thể này là của chính mình, nhưng những quyết định bạn đưa ra lại không phải là của chính bạn, ai chẳng muốn một cuộc đời tràn đầy nhiệt huyết, ai chẳng muốn thức dậy lúc 5 giờ sáng, học hành để thấy cái giá của tri thức hơn, nhưng hầu như lại không làm được.
Tôi đã đi quá miên man và rời xa cái tiêu đề bài viết, bởi tôi có thể khiến bài viết này dễ hiểu hơn chỉ là tôi sẽ học trọn vẹn một ngôn ngữ mới để có thể tự tin như là một công dân thế kỉ của tôi, cho bằng bằng mọi người. Một con tàu giúp tôi có thể vươn xa hơn, nhìn nhận mọi thứ tổng quát hơn, dễ chịu hơn. Vậy thôi nhỉ.
Tôi không ghét tiếng Việt, vấn đề không phải là ngôn ngữ đất nước của tôi, mà vấn đề là cách tôi tư duy trong đầu. Bởi tôi đã thấy, và hiểu được những người có khả năng điều khiển tiếng Việt đạt đến mức phù thủy của ngôn từ theo nghĩa rộng nhất của từ này, nói thêm là tôi chỉ buồn cười khi nghĩ về cái biệt danh "phù thủy của ngôn từ" lại được đặt cho một cái lão nhà văn Việt Nam chỉ biết dùng từ điển Hán Việt để miêu tả cảnh sông núi mà trong mắt tôi, người tài hoa nhất là người dùng những gì đơn giản nhất, câu từ tự nhiên nhất để tạo nên một bài viết đỉnh cao, bởi Trịnh Công Sơn không hề dùng hợp âm màu trong những ca khúc của mình mà vẫn đi vào lòng người theo cách tự nhiên nhất, tôi lại muốn nói thêm là nhiều người thấy nhạc Trịnh Công Sơn hay nhưng không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó, vô thức mách bảo họ thấy hay.
Quay trở lại bài viết, tại sao lại là tư duy của tôi, vì tôi muốn khi nhìn lại, tôi phải là người-có-cái-gì-đó, tôi không muốn trống rỗng, điều tôi cần là sự tự tin của sức mạnh, của tri thức, bởi suy cho cùng, tôi cũng chỉ là con người, nhưng tôi muốn tôi là một con người có giá trị, nói thật, tôi thích cái cảm giác của sự thông thái, khi một con người đạt đến cảnh giới tập trung hoàn toàn sức mạnh của não bộ, cảm thấy mình tuyệt vời và bá đạo, chỉ cần tưởng tượng tôi sẽ phản ứng như thế nào trước một câu nói xúc phạm của người khác khi tôi tư duy theo kiểu của những người thông thái, áp dụng thuật toán để giải quyết tình huống, cảm giác và đối xử với mọi thứ theo cách từ trên cao nhìn xuống thì thật là tuyệt vời.
Tri thức nó sẽ mang đến cho tôi điều đó.
Tri thức nó mang lại cho tôi cảm giác, sự tự tin và đúng đắn, một suy nghĩ có thể kiểm soát trong đầu. Tôi chưa thể và không biết nói nhiều về tư duy trừu tượng của con người bắt đầu từ đâu, tôi chỉ biết rằng khi nhìn lại lịch sử thì loài người luôn tiến hóa. Con người từ vấp ngã để mà tiến bộ lên, từ kinh nghiệm để phát triển năng lực bản thân, nhưng có những thứ vốn dĩ không thể nhìn lại dù một lần, cái đỉnh cao của con người không phải là một người từng trải, đâu ai trải hết được những vấn đề trong một cuộc đời, đỉnh cao của một con người phải ở sự linh hoạt, nhưng trước khi hướng đến sự linh hoạt, một đẳng cấp cuối cùng của cách xử lý, tôi tin rằng ta phải làm đúng đã, tư duy như một cái máy, áp dụng SWOT, CBA nếu có thể vào mọi quyết định. Sau cùng, nó sẽ khiến chúng ta đỡ hối hận hơn cho mọi quyết định trong cuộc đời.
Tôi luôn thắc mắc bản thân con người chỉ là một con người, hay là từ hàng nghìn hàng triệu tỉ ghép lại thành một cơ thể sống, liệu chúng ta có phải là một cá thể siêu độc nhất, hay đơn giản chỉ là sự kết hợp lại thành một siêu tổ chức, siêu cơ thể, mà mỗi quyết định chúng ta đưa ra là một giá trị trung bình, một quyết định không phải là hoàn hảo. Nếu thắc mắc lâu hơn, tôi sẽ hỏi, bạn sở hữu bao nhiêu phần trăm của cơ thể mà bạn gọi là chính mình ?
Như tôn giáo vậy, ta tự đặt ra niềm tin cơ thể này là của chính mình, nhưng những quyết định bạn đưa ra lại không phải là của chính bạn, ai chẳng muốn một cuộc đời tràn đầy nhiệt huyết, ai chẳng muốn thức dậy lúc 5 giờ sáng, học hành để thấy cái giá của tri thức hơn, nhưng hầu như lại không làm được.
Tôi đã đi quá miên man và rời xa cái tiêu đề bài viết, bởi tôi có thể khiến bài viết này dễ hiểu hơn chỉ là tôi sẽ học trọn vẹn một ngôn ngữ mới để có thể tự tin như là một công dân thế kỉ của tôi, cho bằng bằng mọi người. Một con tàu giúp tôi có thể vươn xa hơn, nhìn nhận mọi thứ tổng quát hơn, dễ chịu hơn. Vậy thôi nhỉ.
Nhận xét
Đăng nhận xét