Ông Nội
Cháu hay tưởng tượng một ngày nào đó có thể nắm vững một môn nghệ thuật nào đó, đủ nhiều để có thể diễn đạt được người ông của mình, ông ạ. Mắt cháu lại cay rồi ông ạ, cháu chẳng dám chớp mắt bởi nước mắt sẽ trào ra. Cháu đã tưởng tượng ông đẹp lắm ông ạ, giá mà cháu có thể diễn đạt nổi cái hình thái cháu tưởng tượng về ông của cháu trong đầu. Cháu nghĩ ông thật mạnh mẽ, kiên cường, cháu nghĩ về những hành động thầm lặng, những suy nghĩ thầm lặng, bao nhiêu trách nhiệm thầm lặng mà ông phải tự đảm nhận. Cuộc đời cháu đã có nhiều sai lầm ông ạ, khi ông ra đi, đối với ông thì cháu mãi là một đứa trẻ ông nhỉ, ông ơi, nhưng mà trong âm thầm, từ khi ông ôm cháu vào lòng khi cháu còn bé, cháu muốn ông hiểu, trong âm thầm, cháu yêu thương những người thân của cháu biết chừng nào.
Nhiều lúc cháu sợ sẽ quên mất giọng ông, cái cách ông cười, dáng ông đi, cả cái tiếng kêu bàn đạp khi ông đạp cái xe quen thuộc ấy nữa, bởi ngoại trừ những tấm ảnh về ông, người cứ hao đi theo từng năm tháng, cháu chẳng có gì nhiều, cháu nhớ những cái lần ông dừng xe trước cửa gọi cháu ra nhận đồng bánh, con cá, con tôm, cháu nhớ những ngày hội làng ông không bao giờ quên đến nhà từng đứa cháu một cho tiền để đi chơi, cháu nhớ cái lần cháu đi hội cùng ông, nhiều lắm ông ạ, kỷ niệm dội về cứ xen lẫn nước mắt, cháu biết, nước mắt thì thật yếu đuối ông nhỉ. Cháu đã nhiều lần nghe kể, có lần ông khóc về bà cố của cháu- người mẹ của ông, ngay cả những người mạnh mẽ nhất mà cháu biết còn như thế, ông ơi, thì cháu làm sao chịu nổi khi một buổi chiều thứ Hai trời đất buồn tới nỗi nó muốn xé ra ấy.
Giờ cháu lại viết tiếp về người, suy nghĩ thì nhiều nhưng chẳng có sợi dây gì để nối, cháu phải kể về người từ đâu, trong một khoảng không nhìn xa xa của một đêm thức trắng cháu nghĩ đến người, cái khoảnh khắc anh Mạnh đứng trước mặt cháu và bảo rằng ông sắp mất, cái ánh mắt lúc cháu nhìn lên trời, ngã khịu xuống, đấm tay vào tường, cái suy nghĩ cháu không dám xem thường tuổi già nhưng cháu lại không nhìn ra sự kiên cường mà ông chịu đựng suốt bao lâu, buổi chiều hôm ấy, trời đổ mưa, ông ơi ông biết không, lúc cháu quỳ xuống nắm tay ông, ông ơi ước gì ông có thể ngồi dậy, nói đôi ba điều với cháu, đôi lúc cháu tưởng tượng (khoản này thì cháu giỏi lắm ông ạ), là khi cháu ngồi dựa lưng vào tường, ông sẽ lại đến, và lại nói "Duy à..?), giây phút cháu nắm tay ông đấy, cháu tự hứa sẽ nhớ mãi cái cảm giác đó, cất kỹ nó cẩn thận vào một chỗ trong ký ức, sẽ có lúc nào đó cháu phải lấy nó ra, đó có thể là khi nằm dài, khi ngồi gục, lôi nó ra mà nhấm nháp, như thể có ông ở bên.
Ông đã khuyên cháu nhiều điều, nhưng cháu học về người ông của cháu trong âm thầm lại nhiều hơn. Cháu có thể nói hoài về ông, giờ nếu có thể, ông lại ở bên, thì sẽ thế nào nhỉ, cháu sẽ cẩn thận xem cái cách ông ngồi, cái dáng ông đi, cái cách ông cười, nhìn kĩ những nếp nhăn, nhìn kĩ cái dáng hao mòn qua từng ngày ấy.
Rồi sẽ lại một lần nào đó trên đường đi học về, sẽ lại nhìn thấy ông đi ngược về phía cháu, hoặc là cùng chiều, vẫn là cái dáng đó trên cái xe quen thuộc, cháu sẽ lại chào ông một lần nữa, ông sẽ cười hoặc là gật đầu, ông lại nói "Duy à..?", cháu sẽ thấy ông mặc cái áo sơ mi dài tay, hoặc cộc tay khi có những việc gì quan trọng, cháu sẽ bảo ông viết tiếp vài câu vào quyển truyện Kiều của ông, chứ không chỉ là những dòng tính nháp và vài chữ nhắn nót "Người mua...". Ít ra cháu cũng có điều an ủi ông ạ, nét chữ của ông, mấy chục năm rồi, nó vẫn phảng phất mùi hương từ cuốn sách, mân mê những dòng chữ đó, khoảng cách ông và cháu thật là gần hơn.
Hôm nay viết thế này cháu chỉ viết thế này thôi, cháu sợ ông phiền với đứa cháu này lắm, giờ người ngủ ngàn thu rồi, ngủ ngon người nhé, ông ơi, cháu thương yêu ông nhiều !
.
.
Giờ cháu lại viết tiếp về người, suy nghĩ thì nhiều nhưng chẳng có sợi dây gì để nối, cháu phải kể về người từ đâu, trong một khoảng không nhìn xa xa của một đêm thức trắng cháu nghĩ đến người, cái khoảnh khắc anh Mạnh đứng trước mặt cháu và bảo rằng ông sắp mất, cái ánh mắt lúc cháu nhìn lên trời, ngã khịu xuống, đấm tay vào tường, cái suy nghĩ cháu không dám xem thường tuổi già nhưng cháu lại không nhìn ra sự kiên cường mà ông chịu đựng suốt bao lâu, buổi chiều hôm ấy, trời đổ mưa, ông ơi ông biết không, lúc cháu quỳ xuống nắm tay ông, ông ơi ước gì ông có thể ngồi dậy, nói đôi ba điều với cháu, đôi lúc cháu tưởng tượng (khoản này thì cháu giỏi lắm ông ạ), là khi cháu ngồi dựa lưng vào tường, ông sẽ lại đến, và lại nói "Duy à..?), giây phút cháu nắm tay ông đấy, cháu tự hứa sẽ nhớ mãi cái cảm giác đó, cất kỹ nó cẩn thận vào một chỗ trong ký ức, sẽ có lúc nào đó cháu phải lấy nó ra, đó có thể là khi nằm dài, khi ngồi gục, lôi nó ra mà nhấm nháp, như thể có ông ở bên.
Ông đã khuyên cháu nhiều điều, nhưng cháu học về người ông của cháu trong âm thầm lại nhiều hơn. Cháu có thể nói hoài về ông, giờ nếu có thể, ông lại ở bên, thì sẽ thế nào nhỉ, cháu sẽ cẩn thận xem cái cách ông ngồi, cái dáng ông đi, cái cách ông cười, nhìn kĩ những nếp nhăn, nhìn kĩ cái dáng hao mòn qua từng ngày ấy.
Rồi sẽ lại một lần nào đó trên đường đi học về, sẽ lại nhìn thấy ông đi ngược về phía cháu, hoặc là cùng chiều, vẫn là cái dáng đó trên cái xe quen thuộc, cháu sẽ lại chào ông một lần nữa, ông sẽ cười hoặc là gật đầu, ông lại nói "Duy à..?", cháu sẽ thấy ông mặc cái áo sơ mi dài tay, hoặc cộc tay khi có những việc gì quan trọng, cháu sẽ bảo ông viết tiếp vài câu vào quyển truyện Kiều của ông, chứ không chỉ là những dòng tính nháp và vài chữ nhắn nót "Người mua...". Ít ra cháu cũng có điều an ủi ông ạ, nét chữ của ông, mấy chục năm rồi, nó vẫn phảng phất mùi hương từ cuốn sách, mân mê những dòng chữ đó, khoảng cách ông và cháu thật là gần hơn.
Hôm nay viết thế này cháu chỉ viết thế này thôi, cháu sợ ông phiền với đứa cháu này lắm, giờ người ngủ ngàn thu rồi, ngủ ngon người nhé, ông ơi, cháu thương yêu ông nhiều !
.
.
Nhận xét
Đăng nhận xét