Đôi khi cuộc đời sẽ lấy đá mà ném vào đầu bạn, đừng mất niềm tin.
Đạp xe cách chỗ trọ khoảng 30 cây số, một khoảng cách không quá lớn đối với tôi lúc đi, nhưng hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt lại, nếu trời kéo mưa xuống, tôi cũng chẳng ngán nằm phơi mình bên một vỉa hè nào đó với cái xe dựng bên cạnh, à thì, tôi đã có những suy nghĩ ấy trong một vài khoảnh khắc, thật đấy, như đôi lời câu hát: "thế nhé, đôi cánh mỏi rồi."..
Ừ thì, tôi vừa nhận ra là mình bị hụt một khoản tiền, nói là lừa thì cũng không đủ rõ ràng, đối với tôi tại thời điểm này, 4 triệu không phải là con số nhỏ, ngay từ những ngày đầu đi làm cho chút phơi nắng phơi sương ở Ninh Vân sau những năm cuối cấp 3, tôi đã sớm hiểu tiền không phải là vấn đề quan trọng, chỉ là sẽ luôn có những việc quan trọng phải dùng tiền để tiêu, tôi không thích tiền, nhưng tôi cần tiền, đối với tôi đồng tiền nó thật bạc (tiền bạc) nếu không được tiêu sài một cách đúng cách, nhưng lại hơi lan man rồi.
Câu chuyện là, tôi không được trả lương cho một khoản thời gian làm việc ở một nơi. Nhưng nói thật nhé, hít thở sâu một chút, nhắm mắt một chút thôi, tôi tin rồi mọi chuyện sẽ ổn, có người sẽ bảo tôi khi tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho họ: "Đồ ngốc, đấu tranh đi", đúng, tôi sẽ đấu tranh, nhưng tôi không thể đấu tranh để chống lại sai lầm của mình, tôi không thể tự đi tát vào mặt mình bằng chính ngôn từ, hành động của mình được, trong câu chuyện này, tôi đã sai một phần, từ cái hợp đồng không rõ ràng các kiểu, thôi thì, cứ coi như một vé phạt tốc độ, một cái giá cho sai lầm của một thằng đang cố trở thành một thằng đàn ông, tôi nhớ đã có lần tôi đã từng thề sẽ không bao giờ để phạm phải những sai lầm, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lời thế đó có giá trị nhất trong mọi hoàn cảnh, an ủi mình chút đi, tôi có cố gắng mà.
"Đôi khi cuộc đời sẽ lấy đá mà ném vào đầu bạn, đừng mất niềm tin", câu này của Steve Jobs, mỗi người lại có một con đường khác nhau, bản thân phải tin vào con đường mình chọn, vâng, và tôi sẽ không bao giờ dừng lại, chỉ có tiến lên để khắc phục những sai lầm mới không để sẽ có những lần ngồi thụp xuống bên vệ đường nào đó và chờ một cơn mưa tát vào mặt một lần nữa..
Ừ thì, tôi vừa nhận ra là mình bị hụt một khoản tiền, nói là lừa thì cũng không đủ rõ ràng, đối với tôi tại thời điểm này, 4 triệu không phải là con số nhỏ, ngay từ những ngày đầu đi làm cho chút phơi nắng phơi sương ở Ninh Vân sau những năm cuối cấp 3, tôi đã sớm hiểu tiền không phải là vấn đề quan trọng, chỉ là sẽ luôn có những việc quan trọng phải dùng tiền để tiêu, tôi không thích tiền, nhưng tôi cần tiền, đối với tôi đồng tiền nó thật bạc (tiền bạc) nếu không được tiêu sài một cách đúng cách, nhưng lại hơi lan man rồi.
Câu chuyện là, tôi không được trả lương cho một khoản thời gian làm việc ở một nơi. Nhưng nói thật nhé, hít thở sâu một chút, nhắm mắt một chút thôi, tôi tin rồi mọi chuyện sẽ ổn, có người sẽ bảo tôi khi tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho họ: "Đồ ngốc, đấu tranh đi", đúng, tôi sẽ đấu tranh, nhưng tôi không thể đấu tranh để chống lại sai lầm của mình, tôi không thể tự đi tát vào mặt mình bằng chính ngôn từ, hành động của mình được, trong câu chuyện này, tôi đã sai một phần, từ cái hợp đồng không rõ ràng các kiểu, thôi thì, cứ coi như một vé phạt tốc độ, một cái giá cho sai lầm của một thằng đang cố trở thành một thằng đàn ông, tôi nhớ đã có lần tôi đã từng thề sẽ không bao giờ để phạm phải những sai lầm, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lời thế đó có giá trị nhất trong mọi hoàn cảnh, an ủi mình chút đi, tôi có cố gắng mà.
"Đôi khi cuộc đời sẽ lấy đá mà ném vào đầu bạn, đừng mất niềm tin", câu này của Steve Jobs, mỗi người lại có một con đường khác nhau, bản thân phải tin vào con đường mình chọn, vâng, và tôi sẽ không bao giờ dừng lại, chỉ có tiến lên để khắc phục những sai lầm mới không để sẽ có những lần ngồi thụp xuống bên vệ đường nào đó và chờ một cơn mưa tát vào mặt một lần nữa..
Nhận xét
Đăng nhận xét