Đôi khi cuộc đời sẽ lấy đá mà ném vào đầu bạn, đừng mất niềm tin.
Đạp xe cách chỗ trọ khoảng 30 cây số, một khoảng cách không quá lớn đối với tôi lúc đi, nhưng hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt lại, nếu trời kéo mưa xuống, tôi cũng chẳng ngán nằm phơi mình bên một vỉa hè nào đó với cái xe dựng bên cạnh, à thì, tôi đã có những suy nghĩ ấy trong một vài khoảnh khắc, thật đấy, như đôi lời câu hát: "thế nhé, đôi cánh mỏi rồi.".. Ừ thì, tôi vừa nhận ra là mình bị hụt một khoản tiền, nói là lừa thì cũng không đủ rõ ràng, đối với tôi tại thời điểm này, 4 triệu không phải là con số nhỏ, ngay từ những ngày đầu đi làm cho chút phơi nắng phơi sương ở Ninh Vân sau những năm cuối cấp 3, tôi đã sớm hiểu tiền không phải là vấn đề quan trọng, chỉ là sẽ luôn có những việc quan trọng phải dùng tiền để tiêu, tôi không thích tiền, nhưng tôi cần tiền, đối với tôi đồng tiền nó thật bạc (tiền bạc) nếu không được tiêu sài một cách đúng cách, nhưng lại hơi lan man rồi. Câu chuyện là, tôi không được trả lương cho một khoản thời gian làm việc ở một nơi. Nhưng