Mất phương hướng
"Có những ngày, tôi không muốn làm cả chính mình"Ngồi lặng im một xó mở spotify, sống mũi cay cay, có thể đã lan sang hai mi mắt, không thể nghĩ được điều gì nhiều, bởi những giây thần kinh cảm xúc đang chạy thật chậm sâu trong hai đôi môi cố tìm cách mịm vào nhau.
Tôi đã làm gì với mình, tôi đã làm gì với quãng thời gian này, khi mà đôi từ "tuổi trẻ" tôi sẽ càng ngày được nhắc lại ngày càng ít đi. Nhưng tại sao lại nói về nó, có liên quan đến chuyện tôi đang muốn kể không, bởi tôi đã có một con đường, chọn một con đường, con đường tôi tin là tôi muốn đi đến khi không còn có thể.
Lập trình, không có gì là giả dối khi tôi nói tôi yêu những dòng code, muốn làm nhiều cái gì đó bằng tự tay mình, người ta sẽ cố tìm mọi cách để hiểu rõ thứ mà họ yêu. Bắt đầu hăng say, cảm thấy niềm đam mê nồng cháy trong lồng ngực, một khởi đầu có vẻ tốt đẹp để làm được bất cứ điều gì, nhưng nhiệt tình cứ thế nguội dần, và mất hẳn khi phía trước là một vũ trụ các thông tin, những thứ mà tôi biết, những khó khăn mà tôi lường ra khi chọn con đường này dần trở nên mờ mờ nhỏ bé, nhiệt tình từ đó mất hẳn, mò tìm hai phím 'f', 'j' trên bàn phím để bắt đầu còn cảm thấy mệt mỏi, khó khăn, muốn bỏ cuộc như khi ta biết rằng mình đã đi lạc một quãng đường khá dài để có thể đến được điểm đến kịp vào tối nay.
Chắc chắn đã là quá hấp tấp khi tôi thất vọng khi không làm được những cái mình muốn sau hơn 1 tháng học những kiến thức cơ bản về c++, tôi còn chưa đi sâu vào bất cứ thư viện nào, biết là mọi người khuyên bắt đầu từ c cũng là có lý do, giống như việc hồi cấp 3 tôi hiểu được tầm quan trọng của những giải thuật, tôi học pascal với niềm thích thú khi được mở mang bằng hiểu một phần nào các thuật toán như quicksort, bfs, dijkstra.v.v.
"còn quá lâu và có thể sẽ là không bao giờ.."Rồi đến hôm tôi hiểu những điều mình biết là quá vụn vặt, còn quá lâu để có thể tự làm nổi một phần mềm, một tựa game, còn quá lâu hoặc có lẽ là không bao giờ để có thể thành thạo lập trình, để có thể làm ra được mọi thứ phục vụ ý muốn của bản thân, vâng, còn quá lâu và có thể sẽ là không bao giờ..
Ý nghĩ đó sẽ làm người ta mệt mỏi, thở hồng hộc, nhanh, và dồn dập, nó xóa tan con đường phía trước, lạc lối, thất vọng, chẳng còn muốn bước, bởi cũng chẳng muốn bước đi đâu.
Đây có phải là một trang blog về lập trình không, tôi còn tự nhận mình là lập trình viên như cái dòng mô tả đầu trang nữa, có lẽ đúng hơn chỉ nên để là một blog đơn thuần, đúng hơn lúc này tôi biết chỉ mình tôi đọc những dòng này.
Bởi tôi chẳng có gì để kể, không có nhiều nội dung để người ta khám phá và thích thú, không có kinh nghiệm trong bất cứ một chuyên môn nào, tôi là thế, mất hướng, tự phụ, tôi.là.thế.chăng?
Tuổi trẻ luôn mang lại cho mỗi chúng những câu hỏi k hồi đáp, nó làm cho ta mất phương hướng đôi khi là lạc lõng trong vô định. Nhưng k sao cả hãy cứ làm điều mình thích.
Trả lờiXóa```Phía cuối con đường sẽ là ánh sáng```