Đây là lần cuối tôi viết một bài đăng bằng tiếng Việt
Không tính những bài tôi đã viết nháp ra sách, đây sẽ là bài viết cuối cùng tôi sử dụng tiếng Việt để thể hiện suy nghĩ, tư duy của mình. Tôi không ghét tiếng Việt, vấn đề không phải là ngôn ngữ đất nước của tôi, mà vấn đề là cách tôi tư duy trong đầu. Bởi tôi đã thấy, và hiểu được những người có khả năng điều khiển tiếng Việt đạt đến mức phù thủy của ngôn từ theo nghĩa rộng nhất của từ này, nói thêm là tôi chỉ buồn cười khi nghĩ về cái biệt danh "phù thủy của ngôn từ" lại được đặt cho một cái lão nhà văn Việt Nam chỉ biết dùng từ điển Hán Việt để miêu tả cảnh sông núi mà trong mắt tôi, người tài hoa nhất là người dùng những gì đơn giản nhất, câu từ tự nhiên nhất để tạo nên một bài viết đỉnh cao, bởi Trịnh Công Sơn không hề dùng hợp âm màu trong những ca khúc của mình mà vẫn đi vào lòng người theo cách tự nhiên nhất, tôi lại muốn nói thêm là nhiều người thấy nhạc Trịnh Công Sơn hay nhưng không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó, vô thức mách bảo họ thấy hay. Quay trở lại bài v