.Vanitas Vanitatum.

Phù hòa giả dối ? Dạo này đọc không được nhiều sách, đúng hơn là mới được một vài quyển từ lúc lên đại học, thực sự mình đã từng học được khá nhiều sách trong vòng một thời gian, những quyển sách mình đọc, mình luôn khẳng định rằng sẽ có quyển sẽ chỉ đọc một lần, nên phải ghi chú, và highlight thật kỹ, chi tiết.
Đã nhiều lúc mình tưởng mọi quyển truyện, quyển sách đều giống nhau, mình tưởng tượng rằng mình đã không còn hứng thú với nó nữa. Tất nhiên, mình đã nhầm, và bây giờ vẫn vậy.
Nếu không đọc sách trong thời gian rảnh dỗi, giờ thì mình làm gì ? Ngồi xem Youtube, lướt facebook, dạo quanh mấy trang báo mạng, đã từ lâu rồi, mình làm những điều đó, và giờ nó thành một thói quen khó chịu cho cả chủ nhân của nó, nếu mình nhận ra, nhưng không cố gắng để sửa, thói quen nó sẽ chiếm cả mình lại, bây giờ cũng thế, như cái cách mà mình luôn nghĩ đến là người ta dùng dữ liệu, thông tin để thao túng người khác, nhưng mình chưa nghĩ đến là bản thân dễ bị tồi đi hơn là để đến khi bị người khác thao túng. Rồi sẽ có ngày mình  chẳng còn cái thú vui đọc sách, rồi cũng có ngày mình chẳng hứng thú với việc lập trình, phải chăng rồi cũng có những ngày như thế ?
Khi bắt đầu hoặc tiếp tục một thói quen xấu, mình sẽ nên nhớ đến blog này.
Quay trở về cái tiêu đề bài viết, "Phù hoa giả dối" là trong một câu truyện mình đọc, của Anh thì phải, (truyện của Anh thường có lối viết tương tự như vậy, theo những quyển mình đã đọc). Vấn đè ở đây là mình cảm thấy mình coi trọng thành tích, cố gắng nó, cái đáng buồn hơn cả là mình thích ngay cả thành tích ảo, sai lầm lớn nhất của đời người là lừa dối chính mình.. Chuyện là mình đang luyện code trên Hackerrank, một trang web dạy về Thuật toán và Cấu trúc dữ liệu là chủ yếu bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ mà họ đưa ra, hoàn thành càng nhiều thì điểm càng tăng, khi đạt một số điểm nhất định thì sẽ được nhận medal, như ở dưới đây.
Những medal này rất có giá trị cho các nhà tuyển dụng nhìn vào biết được trình độ của ứng viên, phải đạt đến mức độ hiểu biết nhất định thì mới được một số sao nhất định. Nhưng mình chỉ luôn chạy theo số sao, mình cứ theo đuổi một thứ hão, mà ngỡ rằng nó đang khẳng định mình, thực ra là không, nếu đến một ngày không có medal nào nữa, mình có tiếp tục code không, hay lại lạc lối, ngồi đây gõ phím, vô vị. Mình đã đọc Suối nguồn, mình hiểu những hành động này, suy cho cùng mình là kẻ ích kỷ, chẳng hề có cái tôi riêng, và hình như mình cảm thấy thật dễ dàng khi mình lại đi xúc phạm chính bản thân mình mà chẳng hề có cảm giác gì, giờ mình đã tồi đến thế cơ à..
?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hiểu về Norm Regularization

Những thuật toán nền tảng trong lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence I)